Sách luyện nói tiếng Anh như người bản xứ, chuyện muôn thuở!
Cứ nhắc đến chuyện luyện nói tiếng Anh cho giống Tây là y như rằng mọi người lại hỏi tui có quyển sách nào “thần thánh” không. Nói thật nhé, ngày xưa tui cũng cuồng lắm, thấy ai giới thiệu sách gì hay là lùng mua cho bằng được.
Nào là sách dạy phát âm chuẩn giọng Mỹ, nào là sách luyện ngữ điệu tự nhiên, rồi thì 1000 cụm từ giao tiếp thông dụng…
Chồng một đống ở nhà, bụi bám dày cui. Tại sao ư? Vì đọc xong thấy hay đó, gật gù đó, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Nói vẫn cứ lơ lớ, gặp Tây vẫn ú ớ.

Cú sốc nhớ đời và hành trình “lột xác”
Chuyện là hồi đó tui cũng tự tin lắm, nghĩ mình ngữ pháp chắc, từ vựng cũng kha khá nhờ mấy cuốn sách kia. Đến khi công ty có dự án làm với đối tác nước ngoài, sếp cử tui đi họp. Trời ơi đất hỡi, vào phòng họp, nghe họ nói như gió, tui ngồi đực mặt ra, chữ nghĩa trong sách bay đi đâu hết.
Họp xong, sếp không nói gì nhưng tui biết mình “toang” rồi. Xấu hổ kinh khủng. Đó là lúc tui nhận ra, sách vở chỉ là một phần cực nhỏ. Cái chính là phải thực hành, thực hành và thực hành.
Thế là tui bắt đầu lại từ đầu, nhưng theo kiểu khác:
- Nghe thật nhiều: Tui bắt đầu cày podcast, xem phim không thèm nhìn sub Việt nữa, cố gắng nghe người bản xứ nói chuyện thật nhiều. Mục tiêu là để tai mình nó quen với cái tốc độ, cái ngữ điệu của họ.
- Nhại lại như vẹt: Nghe một câu, tui bấm dừng rồi cố gắng nhại lại y chang, từ cách họ nhấn nhá, lên xuống giọng, thậm chí cả cái biểu cảm (tưởng tượng thôi). Cái này người ta hay gọi là “shadowing” đó, mệt nhưng mà thấm.
- Tự kỷ ám thị: Nghe hơi dị nhưng mà tui tự nói chuyện một mình suốt. Đi tắm cũng nói, nấu ăn cũng nói, tự đặt ra tình huống rồi mình đóng hai ba vai luôn. Lúc đầu thấy ngượng mồm lắm, nhưng dần cũng quen.
- Tìm “đồng bọn”: May sao tui cũng dụ được mấy đứa bạn có cùng chí hướng. Tụi tui lập nhóm, mỗi tuần dành ra mấy buổi chỉ để nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, bất kể đúng sai. Sai thì sửa, không biết thì tra, quan trọng là dám nói.
Dần dần, lưỡi tui nó dẻo hơn, phản xạ cũng nhanh hơn. Tui không còn sợ nói sai nữa. Cái quan trọng là mình dám mở miệng ra, dám “quăng” từ ra khỏi mồm.
Vậy giờ chọn sách thế nào?
Bây giờ á, nếu có ai hỏi tui sách luyện nói, tui sẽ không chỉ răm rắp một cuốn nào đó. Tui sẽ hỏi họ mục tiêu là gì, đang ở trình độ nào, và quan trọng nhất là có chịu khó thực hành không. Sách bây giờ với tui chỉ là công cụ hỗ trợ cho việc thực hành thôi, không phải là tất cả.
Ví dụ, nếu muốn luyện phát âm cho chuẩn, tui sẽ tìm những cuốn có audio đi kèm do người bản xứ đọc, có bài tập phân biệt âm rõ ràng. Nếu muốn tăng từ vựng giao tiếp theo chủ đề, tui sẽ tìm sách có nhiều đoạn hội thoại mẫu, nhiều cụm từ hay dùng trong ngữ cảnh đó. Nhưng cốt lõi vẫn là lấy cái đó ra để nói, nói và nói, chứ không phải chỉ đọc rồi để đó.
Chứ không có quyển sách nào đọc xong tự dưng nói hay như người bản xứ đâu. Tin tui đi, tui thử nhiều rồi, tốn tiền cũng không ít đâu, nên giờ mới khôn ra đó!

Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ