Chia sẻ về hành trình mở câu lạc bộ tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ ở nhà
Chào mọi người, nay cuối tuần rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về việc tự mở một cái câu lạc bộ nói tiếng Anh nho nhỏ cho đám trẻ con trong nhà và mấy đứa hàng xóm. Chuyện cũng chẳng có gì to tát đâu, nhưng hy vọng là có ích cho ai đó đang có ý tưởng tương tự.
Mọi chuyện bắt đầu thế nào?
Thú thật là ban đầu tôi cũng chẳng có kế hoạch gì cao siêu. Chỉ là thấy mấy đứa nhỏ nhà mình, rồi con cái mấy nhà hàng xóm nữa, cứ cuối tuần là lại cắm mặt vào điện thoại với tivi. Bảo chúng nó ra ngoài chơi thì cũng chỉ loanh quanh mấy trò cũ, mà nói chuyện với nhau thì toàn tiếng Việt thôi, chẳng có cơ hội nào mà thực hành tiếng Anh cả, dù ở trường cũng có học. Tôi nghĩ bụng, hay là mình thử làm gì đó khác đi xem sao.

Quá trình hình thành và những ngày đầu loay hoay
Thế là ý tưởng về một “câu lạc bộ” nói tiếng Anh cho trẻ con nó hình thành. Nghe thì oách thế thôi chứ thực ra là một nhóm nhỏ tụ tập ở nhà tôi vào mỗi chiều thứ Bảy. Đầu tiên là phải rủ rê. Tôi nói chuyện với mấy đứa nhỏ nhà mình trước, rồi nhờ chúng nó đi “quảng cáo” với bạn bè hàng xóm. Cũng may là bọn trẻ con nó dễ dụ, nghe có chỗ chơi mà lại còn được “nói tiếng Tây” thì cũng hào hứng.
Những buổi đầu tiên thì đúng là “vỡ trận”.
- Đứa thì quá nhỏ, chỉ thích chạy nhảy lung tung.
- Đứa lớn hơn một chút thì lại rụt rè, chẳng dám nói câu nào.
- Trình độ thì mỗi đứa một kiểu, đứa biết vài từ, đứa thì chưa biết gì.
Tôi cũng chuẩn bị mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi, mấy trò chơi đơn giản. Nhưng mà nói thật, để điều phối được một đám trẻ con không phải dễ. Có lúc tôi cũng thấy hơi nản, nghĩ hay là dẹp đi cho khỏe.
Thay đổi cách tiếp cận và những kết quả bất ngờ
Sau vài buổi “thử nghiệm” không mấy thành công với kiểu dạy có vẻ hơi “học thuật”, tôi nhận ra một điều. Trẻ con nó không thích bị “dạy” theo kiểu truyền thống. Chúng nó thích chơi, thích khám phá, thích những thứ vui vẻ. Thế là tôi quyết định thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận.
Thay vì cố nhồi nhét từ vựng hay ngữ pháp, tôi tập trung vào việc tạo ra một môi trường để chúng nó được “tắm” trong tiếng Anh một cách tự nhiên nhất. Cụ thể là tôi làm gì?
- Chơi trò chơi: Những trò như Simon Says, tìm đồ vật (I spy with my little eye), đoán con vật… tất cả đều bằng tiếng Anh. Sai cũng được, nói lắp bắp cũng được, miễn là chúng nó dám nói.
- Hát hò và vận động: Mở mấy bài hát tiếng Anh vui nhộn, cả đám cùng hát theo, nhảy múa theo. Cái này thì đứa nào cũng thích.
- Kể chuyện bằng tranh: Tôi dùng mấy quyển truyện tranh đơn giản, chỉ vào hình và nói những câu ngắn. Rồi khuyến khích chúng nó lặp lại, hoặc tự nghĩ ra câu chuyện của riêng mình.
- Đóng kịch nho nhỏ: Cho chúng nó đóng vai các nhân vật hoạt hình yêu thích, nói những câu thoại đơn giản. Cái này giúp tăng sự tự tin lắm.
Tôi cũng không đặt nặng chuyện đúng sai ngữ pháp. Quan trọng là các con dám mở miệng nói, dám dùng tiếng Anh để giao tiếp, dù chỉ là những từ, những câu đơn giản. Dần dần, không khí của “câu lạc bộ” trở nên vui vẻ hơn hẳn. Bọn trẻ không còn thấy sợ sệt nữa, mà bắt đầu chủ động tham gia, thậm chí còn tự nghĩ ra trò để chơi bằng tiếng Anh.
Tại sao tôi lại làm được mấy cái này á?

Thực ra ngày xưa tôi đi học tiếng Anh cũng vật vã lắm. Toàn ngồi học ngữ pháp, học từ vựng một cách máy móc. Đến lúc cần nói thì cứng cả lưỡi, chả bật ra được từ nào. Nghĩ lại thấy phí bao nhiêu thời gian. Thế nên khi có con, rồi thấy bọn trẻ con bây giờ cũng có vẻ hơi giống mình ngày xưa ở cái khoản “sợ nói”, tôi mới quyết tâm phải làm khác đi. Mình không phải giáo viên chuyên nghiệp gì, nhưng mình có cái tâm muốn bọn trẻ nó tiếp cận tiếng Anh một cách tự nhiên, vui vẻ, chứ không phải là một môn học khô khan, đáng sợ.
Thành quả (dù nhỏ bé) và bài học rút ra
Đến giờ thì “câu lạc bộ” của tôi cũng duy trì được một thời gian rồi. Nói là thành công rực rỡ thì chưa hẳn, nhưng ít nhất là bọn trẻ đã có một sân chơi bổ ích. Chúng nó dạn dĩ hơn hẳn. Từ chỗ chỉ dám ê a vài từ, giờ đây nhiều đứa đã có thể tự tin giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, nói được những câu đơn giản về sở thích, gia đình. Quan trọng hơn cả là chúng nó không còn sợ tiếng Anh nữa, mà coi nó như một công cụ để chơi, để giao tiếp.
Cái tôi rút ra được sau cả quá trình này là: Đối với trẻ con, cứ để chúng nó được vui chơi, được tự do thể hiện. Đừng ép buộc, đừng đặt nặng thành tích. Cứ tạo ra môi trường, rồi mọi thứ sẽ tự nhiên đến. Có thể không nhanh, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả. Chứ cứ nhồi nhét theo kiểu cũ thì đúng là phản tác dụng, làm bọn trẻ nó sợ luôn cả việc học.
Thôi, chia sẻ dông dài vậy thôi. Hy vọng là câu chuyện của tôi có thể truyền thêm chút động lực cho ai đó. Cứ mạnh dạn thử đi, không khó như mình nghĩ đâu!
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ