Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái chuyện cho trẻ con học tiếng Anh sớm, một chủ đề mà tôi thấy các bố mẹ bàn tán nhiều lắm. Hồi thằng cu nhà tôi còn bé tí, tôi cũng đau đầu với vụ này.
Lúc ban đầu loay hoay
Tôi nhớ hồi đó, đâu đâu cũng thấy quảng cáo trung tâm tiếng Anh cho trẻ mầm non, rồi các mẹ trên diễn đàn thì cứ kháo nhau là phải cho con tiếp xúc sớm mới giỏi được. Tôi cũng bị xoáy theo, nghĩ bụng “ờ, chắc phải thế thật”. Thế là tôi cũng bắt đầu tìm hiểu các trung tâm gần nhà. Ôi thôi, đủ loại, từ quốc tế xịn sò đến bình dân hơn, học phí cũng trên trời dưới đất.
Tôi cũng đăng ký cho cu cậu nhà tôi một trung tâm nghe đâu cũng có tiếng lắm. Hàng ngày đưa đón, tối về kiểm tra bài, cũng kỳ vọng ghê gớm. Ban đầu thì nó cũng có vẻ hào hứng, được gặp bạn mới, cô giáo mới. Nhưng được một thời gian, tôi bắt đầu nhận thấy có gì đó không ổn.

Quá trình thực tế và những điều nhận ra
Con tôi bắt đầu có dấu hiệu chán. Mỗi lần nhắc đến đi học tiếng Anh là mặt nó xịu xuống. Bài vở ở trung tâm thì cũng nhiều, mà toàn kiểu học từ vựng, ngữ pháp khô khan. Tôi quan sát thấy nó học một cách đối phó, không có niềm vui. Có hôm, tôi hỏi nó học được gì, nó ậm ừ rồi chạy đi chơi. Lúc đó tôi mới giật mình, nghĩ lại liệu mình có đang ép con quá không?
Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn. Mục đích cho con học tiếng Anh sớm là gì? Có phải để nó thành thần đồng, hay chỉ đơn giản là để nó có một công cụ giao tiếp, một niềm yêu thích với ngôn ngữ mới? Tôi chợt nhận ra mình đã quá chú trọng vào cái “kết quả” mà quên mất “quá trình”.
Thế là tôi quyết định dừng cho con học ở trung tâm một thời gian. Thay vào đó, tôi thử nghiệm một cách khác. Tôi bắt đầu dành thời gian mỗi tối để chơi cùng con bằng tiếng Anh. Chỉ đơn giản là:
- Cùng nhau xem các video ca nhạc thiếu nhi tiếng Anh vui nhộn trên mạng.
- Đọc cho con nghe những mẩu truyện tranh song ngữ đơn giản, ngộ nghĩnh.
- Chơi các trò chơi nhỏ như đoán đồ vật bằng tiếng Anh, hay chỉ vào các bộ phận cơ thể rồi nói tên tiếng Anh.
- Thỉnh thoảng, tôi nói những câu mệnh lệnh đơn giản bằng tiếng Anh trong sinh hoạt hàng ngày như “Let’s go!”, “Sit down, please.”
Ban đầu, cu cậu cũng ngơ ngác lắm. Nhưng dần dần, tôi thấy nó bắt đầu thích thú. Nó cười khi xem video, chỉ trỏ vào tranh khi tôi đọc truyện. Quan trọng nhất là nó không còn cảm thấy áp lực nữa. Tiếng Anh đến với nó một cách tự nhiên, như một trò chơi vậy.
Tôi không đặt nặng việc con phải thuộc bao nhiêu từ, phải nói đúng ngữ pháp. Tôi chỉ khuyến khích con nói, dù sai cũng được. Điều tôi muốn xây dựng là sự tự tin và niềm yêu thích của con với ngôn ngữ.
Kết quả và suy ngẫm của riêng tôi
Sau một thời gian kiên trì “chơi mà học, học mà chơi” như vậy, tôi thấy thằng cu nhà tôi có những tiến bộ bất ngờ. Nó bắt đầu tự ngân nga những bài hát tiếng Anh, thỉnh thoảng còn bập bẹ nói vài từ, vài câu đơn giản với tôi. Quan trọng hơn cả là nó vui vẻ và chủ động hơn với tiếng Anh.
Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi rút ra thế này: việc cho trẻ học tiếng Anh sớm không sai, nhưng cách tiếp cận mới là điều quan trọng. Đừng biến nó thành gánh nặng cho con. Thay vì ép con học theo kiểu nhồi nhét, hãy tạo ra một môi trường vui vẻ, tự nhiên để con làm quen và yêu thích ngôn ngữ.

Theo tôi, có nên cho trẻ học tiếng Anh sớm không? Câu trả lời của tôi là có, nhưng phải đúng cách. Hãy là người bạn đồng hành cùng con, khơi gợi niềm đam mê trong con, chứ đừng chỉ chăm chăm vào kết quả điểm số. Mỗi đứa trẻ có một tốc độ phát triển riêng, đừng so sánh con mình với con nhà người ta. Quan trọng là con có thấy vui và hứng thú không.
Đấy là chút chia sẻ từ thực tế của tôi, hy vọng có ích cho các bố mẹ nào đang băn khoăn. Chúc mọi người tìm được phương pháp phù hợp nhất cho con mình!
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ