Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh ở nhà của bản thân, một cái chủ đề mà tôi thấy nhiều người cũng hay hỏi han nhau.
Thú thật là hồi xưa, tôi cũng vật vã lắm với cái món tiếng Anh này. Mua một đống sách ngữ pháp dày cộp, tải cả tá ứng dụng quảng cáo rầm rộ trên mạng. Kết quả? Sách thì phủ bụi ở góc tủ, app thì mở được vài lần rồi… thôi, để đó cho đẹp điện thoại. Cứ cảm giác nó không vào đầu được, học trước quên sau, nản kinh khủng.
Tôi cũng thử đi học trung tâm vài buổi. Ừ thì cũng có không khí đấy, nhưng mà đi lại rồi thời gian eo hẹp, với lại học kiểu công nghiệp nó cứ sao sao ấy, không hợp với cái tính của tôi. Về nhà lại đâu vào đấy, chữ thầy trả thầy hết.

Bước ngoặt và cách tôi bắt đầu lại từ đầu
Sau một thời gian dài bỏ bê, tôi quyết định phải học lại cho tử tế. Lần này, tôi không đâm đầu vào mấy cái giáo trình khô khan nữa. Tôi tự hỏi, mình thích cái gì? À, tôi thích xem phim, nghe nhạc. Thế là tôi bắt đầu từ đó.
Đầu tiên, tôi lao vào xem phim. Ban đầu thì xem phim có phụ đề tiếng Việt, chủ yếu để quen với ngữ điệu, cách người ta nói chuyện tự nhiên. Sau đó, tôi mạnh dạn chuyển sang phụ đề tiếng Anh. Khó đấy, nhiều lúc phải dừng lại tra từ điển liên tục, xem một bộ phim mất gấp đôi gấp ba thời gian. Nhưng mà kệ, cứ từ từ mà nhai. Tôi chọn mấy phim mình thích, xem đi xem lại vài lần. Dần dần, tai mình nó quen, bắt được từ khóa, rồi hiểu được cả câu dù không biết hết nghĩa từng từ.
Tiếp theo là âm nhạc. Tôi tải một đống nhạc US-UK về nghe. Nghe mọi lúc mọi nơi, lúc nấu cơm, lúc dọn nhà, lúc đi xe buýt. Tôi tìm lời bài hát (lyrics) rồi nghêu ngao hát theo. Cách này giúp tôi cải thiện phát âm đáng kể, dù nhiều lúc hát sai bét nhè nhưng mà vui. Mấy cái luyến láy, nối âm tự nhiên nó ngấm vào đầu lúc nào không hay.
Rồi đến giai đoạn tập nói. Đây mới là cái khó nhằn. Ban đầu tôi ngại lắm, sợ sai, sợ người khác cười. Nhưng rồi tôi nghĩ, ở nhà một mình thì ai cười mình? Thế là tôi bắt đầu tự nói chuyện một mình. Đứng trước gương, tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời bằng tiếng Anh. Nghĩ gì nói nấy, sai cũng được, miễn là nói ra. Nhiều lúc nghe mình nói ngô nghê buồn cười lắm, nhưng mà cứ kệ.
Tôi cũng tận dụng mấy cái app học từ vựng miễn phí. Nhưng không phải kiểu học nhồi nhét. Tôi đặt mục tiêu mỗi ngày học 5-10 từ mới thôi, nhưng phải là những từ mình thấy hay gặp trong phim, trong nhạc, hoặc những từ mình nghĩ mình sẽ dùng đến. Học xong thì cố gắng đặt câu với từ đó, áp dụng ngay vào cái việc “nói chuyện một mình” kia.
Duy trì và kết quả
Cái quan trọng nhất trong cả quá trình này, theo tôi, là sự kiên trì và tìm thấy niềm vui. Mỗi ngày tôi chỉ dành khoảng 30 phút đến 1 tiếng, không nhiều, nhưng đều đặn. Có hôm bận quá thì 15-20 phút cũng được, miễn là không bỏ. Và vì tôi học qua những thứ mình thích (phim, nhạc) nên không cảm thấy bị ép buộc, ngược lại còn thấy hào hứng.
Dần dần, tôi thấy mình tự tin hơn. Nghe người bản xứ nói chuyện không còn ù ù cạc cạc như trước. Đọc báo tiếng Anh đơn giản cũng hiểu được kha khá. Thậm chí có lần tôi mạnh dạn bắt chuyện với một ông Tây đi lạc đường, chỉ trỏ linh tinh mà ổng cũng hiểu rồi cảm ơn rối rít. Vui phết!

Nói chung, đây là cách của tôi. Có thể nó không phải là “hiệu quả nhất” với tất cả mọi người, vì mỗi người một tạng. Nhưng với tôi thì nó đã giúp tôi từ một đứa ú ớ, nhìn thấy tiếng Anh là sợ, thành một người có thể giao tiếp cơ bản, tự tin xem phim không cần liếc phụ đề tiếng Việt nhiều nữa. Quan trọng là mình phải tìm ra cái gì hợp với mình và cứ thế mà chiến thôi. Chúc mọi người cũng tìm được con đường của riêng mình nhé!
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ