Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về quá trình tự vật lộn với môn tiếng Anh hồi lớp 11 của mình. Nói thật là giai đoạn đó cũng khá là đáng nhớ, vì nó là lúc tôi bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của tiếng Anh và tìm cách để không còn “sợ” nó nữa.
Hành trình từ con số gần như không đến những tiến bộ đầu tiên
Hồi đầu năm lớp 11, thú thật là tiếng Anh của tôi cũng làng nhàng, thậm chí có phần hơi đuối so với các bạn. Ngữ pháp thì nhớ nhớ quên quên, từ vựng thì học trước quên sau, còn nói thì ôi thôi, lắp ba lắp bắp. Tôi nhớ có lần cô giáo gọi lên bảng đọc một đoạn văn mà tôi run như cầy sấy, đọc sai tùm lum.
Cảm giác lúc đó phải nói là rất tệ. Tôi thấy mình kém cỏi, rồi tự ti hẳn. Nhưng rồi tôi nghĩ, không lẽ cứ để tình trạng này kéo dài mãi? Thế là tôi quyết định phải làm gì đó.

Những bước đi cụ thể tôi đã thử
Đầu tiên, tôi bắt đầu bằng việc xem lại toàn bộ kiến thức ngữ pháp cơ bản. Tôi lấy sách giáo khoa lớp 10 ra ôn lại, rồi làm thêm bài tập trong sách bài tập. Chỗ nào không hiểu, tôi mạnh dạn hỏi bạn bè, hỏi cô giáo. Ban đầu cũng ngại lắm, nhưng rồi thấy mọi người nhiệt tình giúp đỡ nên cũng đỡ hơn.
Với từ vựng, tôi không cố nhồi nhét một lúc cả đống nữa. Thay vào đó, tôi thử mấy cách này:
- Học theo chủ đề: Ví dụ, tuần này học từ vựng về chủ đề “Environment”, tuần sau là “Technology”. Cứ thế, mỗi ngày một ít.
- Dùng flashcards tự làm: Một mặt ghi từ, một mặt ghi nghĩa và ví dụ. Trông hơi trẻ con nhưng mà hiệu quả phết.
- Gặp từ mới ở đâu là ghi lại: Đọc báo, xem phim có phụ đề tiếng Anh, nghe nhạc… thấy từ nào hay hay là tôi note vào một cuốn sổ nhỏ. Lâu lâu giở ra xem lại.
Phần nghe nói là phần tôi thấy khó nhằn nhất. Tôi bắt đầu bằng việc nghe những bài hội thoại đơn giản trong sách. Rồi dần dần, tôi tìm nghe thêm các bài hát tiếng Anh, xem các video ngắn trên mạng có phụ đề. Ban đầu nghe chẳng hiểu gì mấy đâu, nhưng cứ kiên trì nghe đi nghe lại, rồi đoán nghĩa dựa vào ngữ cảnh.
Về phần nói, đây là một cuộc chiến thực sự với sự tự ti. Tôi bắt đầu bằng việc tự nói chuyện một mình trước gương. Nghe thì hơi kỳ cục, nhưng nó giúp tôi quen với việc phát âm và diễn đạt ý. Sau đó, tôi rủ một vài đứa bạn thân cũng muốn cải thiện tiếng Anh để cùng nhau luyện nói. Chúng tôi chọn những chủ đề đơn giản, nói chuyện với nhau, sửa lỗi cho nhau. Dần dần, tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Kết quả và những gì tôi nhận ra
Cứ kiên trì như vậy, sau khoảng vài tháng, tôi bắt đầu thấy sự khác biệt. Điểm số các bài kiểm tra tiếng Anh của tôi cải thiện rõ rệt. Quan trọng hơn cả là tôi không còn cảm thấy sợ môn tiếng Anh nữa. Tôi bắt đầu thấy nó thú vị, thấy việc học là một hành trình khám phá.
Đến cuối năm lớp 11, tiếng Anh của tôi đã ở một mức độ mà tôi cảm thấy hài lòng. Tất nhiên là chưa phải xuất sắc gì, nhưng so với bản thân mình trước đó thì đúng là một bước tiến dài. Cái chính là tôi đã tìm ra được phương pháp học phù hợp với mình và quan trọng nhất là sự kiên trì.
Nói chung, hành trình học tiếng Anh lớp 11 của tôi cũng không có gì quá cao siêu cả, chỉ là sự cố gắng từng chút một mỗi ngày. Hy vọng những chia sẻ thực tế này của tôi có thể giúp ích được cho ai đó cũng đang “vật lộn” với môn này giống như tôi ngày xưa. Cứ từ từ, rồi đâu sẽ vào đó cả thôi!

Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ