Chào các bác, nay rảnh rỗi tôi lại lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình đây. Chuyện là hồi con tôi bắt đầu làm quen với tiếng Anh, tôi cũng đau đầu phết đấy, làm sao để nó thích học mà không thấy như bị ép.
Ban đầu, tôi cũng như nhiều người, nghĩ ngay đến mấy cái app học tiếng Anh trên điện thoại, máy tính bảng. Tải về cả đống, có cái miễn phí, có cái mất tiền. Kết quả là sao? Con tôi chơi được vài hôm là chán, hoặc là nó chỉ chăm chăm vào game chứ chữ nghĩa bay đi đâu hết. Rồi thì mua cả bộ flashcard xịn sò, hình ảnh đẹp lung linh. Cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng là vứt xó.
Nói chung là tốn không ít công sức với tiền bạc mà hiệu quả chả thấy đâu.

Thế là tôi bắt đầu nghĩ khác.
Phải làm sao cho nó tự nhiên nhất, như kiểu chơi mà học, học mà chơi ấy. Tôi bắt đầu mày mò mấy trò đơn giản thôi, không cần cầu kỳ gì sất. Tôi nhớ lại hồi nhỏ mình cũng thích chơi trò này trò kia, sao không áp dụng nhỉ?
Đầu tiên, tôi thử với trò “Simon Says” phiên bản tiếng Anh. Tôi hô “Simon says touch your nose”, “Simon says jump”. Cả nhà cùng chơi, mẹ hô, bố làm, con làm theo. Ôi dồi ôi, cười nghiêng ngả mà con nó lại nhớ từ lúc nào không hay. Thấy có vẻ ổn, tôi triển khai tiếp.
- Trò trốn tìm kiểu mới: Lúc chơi trốn tìm, thay vì ú òa, tôi chuyển sang dùng tiếng Anh. Lúc đi tìm thì tôi hỏi “Where are you?”, lúc thấy thì la lên “I found you!”. Đơn giản vậy thôi mà nó hào hứng lắm.
- Vẽ vời tô màu: Tôi mua sáp màu, giấy vẽ. Vừa vẽ vừa hỏi con “What color is this?”, “What is this? Apple? Ball?”. Nó trả lời sai thì mình sửa nhẹ nhàng, đúng thì vỗ tay khen. Cái này vừa học màu, vừa học đồ vật.
- Biến mọi thứ thành trò chơi: Lúc dọn dẹp đồ chơi, tôi không ra lệnh khô khan nữa mà nói “Let’s put the red car in the box”, “Can you give me the blue ball?”. Lúc ăn cơm thì cũng chêm vài câu “Do you want more rice?”, “Yummy?”.
- Hát hò nhảy múa: Mấy bài hát tiếng Anh trẻ con trên mạng ấy, tôi mở lên rồi cả nhà cùng nhún nhảy hát theo. Có khi chả hiểu hết lời đâu, nhưng nó quen tai, quen ngữ điệu.
Ban đầu cũng có lúc nản lắm các bác ạ. Có hôm nó không hợp tác, cứ đòi xem TV hay chơi game trên điện thoại. Có hôm mình đi làm về mệt, cũng oải, chỉ muốn nằm thôi. Quan trọng là phải kiên trì, với lại đừng đặt nặng quá chuyện đúng sai ngữ pháp lúc đầu. Cứ cho nó mạnh dạn nói đã, sai đâu sửa đó từ từ. Mục tiêu là để nó thấy tiếng Anh vui, không phải là một môn học đáng sợ.
Tôi nhận ra một điều, mấy cái trò chơi đắt tiền hay công nghệ cao siêu nhiều khi không bằng mấy trò tự chế, gần gũi đâu. Cái chính là mình có dành thời gian chơi cùng con không, có tạo không khí vui vẻ không thôi. Đừng biến nó thành buổi học, mà hãy biến nó thành giờ chơi có thêm chút tiếng Anh.
Giờ thì cu cậu nhà tôi cũng gọi là có chút vốn liếng tiếng Anh rồi, không sợ sệt khi nghe hay nói mấy câu đơn giản nữa. Nó còn tự tin bắt chuyện với người nước ngoài (mấy câu đơn giản thôi) khi đi chơi công viên nữa cơ. Tất nhiên là vẫn phải học hành bài bản ở trường lớp, nhưng ít ra cái nền tảng ban đầu nó không bị ám ảnh bởi sách vở khô khan.
Đấy, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy. Đôi khi những thứ đơn giản nhất lại hiệu quả không ngờ.
Cứ thử xem sao các bác nhé, biết đâu lại hợp với con mình. Chúc các bác thành công!

Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ