Chào mọi người, hôm nay tôi lại mò lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế đây. Cái vụ xác định loại từ trong tiếng Anh này hồi đó làm tôi đau đầu kinh khủng. Mới đầu nhìn vào một câu tiếng Anh, chữ nào cũng như chữ nào, chả biết thằng nào là danh từ, thằng nào là động từ, loạn hết cả lên.
Tôi nhớ hồi đó, tôi cũng thử đủ cách. Ban đầu là cắm đầu vào học thuộc lòng định nghĩa: danh từ là gì, động từ là gì, tính từ là gì… Ôi thôi, lý thuyết thì suôn sẻ lắm, mà đến lúc nhìn vào câu thực tế thì lại như gà mắc tóc. Chữ thì vẫn là chữ đó, mà mình vẫn không tài nào nhận ra nó là cái loại gì.
Bắt đầu thế nào?
Sau một thời gian vật lộn, tôi nhận ra là cứ học chay lý thuyết không ăn thua. Phải thực hành, phải nhìn vào ví dụ cụ thể. Thế là tôi bắt đầu lấy mấy mẩu truyện ngắn, mấy bài báo đơn giản ra đọc. Đọc không chỉ để hiểu nghĩa, mà còn để ý xem từng từ nó đóng vai trò gì trong câu.

Đầu tiên, tôi thường cố gắng tìm ra động từ (verb) trước. Vì trong một câu đơn giản, động từ thường là cái lõi, nó diễn tả hành động hoặc trạng thái. Ví dụ câu “I eat rice”, thì rõ ràng “eat” là động từ rồi. Tìm được động từ rồi thì mọi thứ có vẻ dễ thở hơn một chút.
Tiếp theo, tôi tìm đến danh từ (noun). Danh từ thì thường làm chủ ngữ (ai, cái gì thực hiện hành động) hoặc tân ngữ (ai, cái gì bị hành động tác động lên). Trong câu “I eat rice“, “I” là chủ ngữ, “rice” là tân ngữ. Mấy cái này ban đầu cũng hay nhầm lẫn lắm, nhất là khi câu nó dài hơn.
Mấy cái mẹo nhỏ của tôi
Dần dần, tôi cũng tự rút ra được vài cái mẹo nhỏ cho mình. Không phải lúc nào cũng đúng 100% đâu, nhưng cũng giúp ích được phần nào:
-
Vị trí của từ: Cái này khá quan trọng. Ví dụ, tính từ (adjective) thì hay đứng trước danh từ để bổ nghĩa cho danh từ đó (ví dụ: “a beautiful girl”). Trạng từ (adverb) thì hay bổ nghĩa cho động từ, tính từ hoặc một trạng từ khác, nó có thể đứng ở nhiều vị trí nhưng cũng có quy luật riêng (ví dụ: “run quickly“).
-
Hậu tố (đuôi từ): Một số loại từ nó có mấy cái đuôi đặc trưng. Ví dụ, danh từ hay có đuôi “-tion”, “-ment”, “-ness”, “-er”, “-ist”. Tính từ thì có thể có đuôi “-ful”, “-less”, “-able”, “-ive”. Học mấy cái này cũng giúp nhận diện nhanh hơn, nhưng mà cũng phải cẩn thận vì có nhiều ngoại lệ lắm.
-
Dùng từ điển: Khi nào bí quá, hoặc không chắc chắn, thì tôi lôi từ điển ra tra. Từ điển (nhất là từ điển Anh-Anh) nó sẽ ghi rõ từ đó thuộc loại từ nào, kèm theo ví dụ nữa. Cách này thì chắc cú nhất rồi.
-
Đặt câu hỏi cho từ đó: Ví dụ, để tìm danh từ, mình có thể hỏi “Ai?”, “Cái gì?”. Để tìm động từ, hỏi “Làm gì?”. Để tìm tính từ, hỏi “Như thế nào?” (cho danh từ). Cách này cũng khá là hay.
Quan trọng nhất vẫn là thực hành nhiều. Cứ đọc nhiều, viết nhiều, để ý nhiều thì tự khắc nó sẽ thành phản xạ thôi. Ban đầu có thể chậm, có thể sai, nhưng đừng nản. Tôi cũng từng loay hoay mãi mới tạm gọi là phân biệt được chúng nó đấy.
Ngoài mấy loại từ chính như danh từ, động từ, tính từ, trạng từ, còn có mấy thằng khác như giới từ (preposition – ví dụ: in, on, at), liên từ (conjunction – ví dụ: and, but, or), đại từ (pronoun – ví dụ: he, she, it). Mấy cái này thì vai trò nó cũng rõ ràng hơn, thường là để kết nối các thành phần trong câu lại với nhau.
Nói chung, quá trình này nó giống như mình chơi trò lắp ghép ấy. Phải biết từng mảnh ghép nó là gì, có hình thù ra sao thì mới ghép thành bức tranh hoàn chỉnh được. Tiếng Anh cũng vậy, phải hiểu rõ từng loại từ thì mới nắm được cấu trúc câu và hiểu đúng ý người ta muốn nói.
Đấy, đấy là chút kinh nghiệm của tôi trong việc vật lộn với các loại từ trong tiếng Anh. Hy vọng là nó có ích cho ai đó cũng đang trong tình trạng “hoa mắt chóng mặt” như tôi ngày xưa. Cứ từ từ rồi khoai cũng nhừ thôi!
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ