Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ ở nhà. Nói thật là ban đầu cũng không có kế hoạch gì ghê gớm đâu, thấy con người ta nói tiếng Anh líu lo mình cũng ham, thế là bắt tay vào làm thôi.
Giai đoạn mò mẫm ban đầu
Lúc đầu, tôi cũng như bao người, nghĩ đơn giản lắm. Cứ mua sách về, mua flashcard về rồi chỉ trỏ “Đây là con mèo, ‘cat’, đây là quả táo, ‘apple’”. Mấy ngày đầu thì cu cậu nhà tôi cũng có vẻ hợp tác, ê a theo. Nhưng được dăm bữa nửa tháng là bắt đầu thấy nó chán, mình giơ cái gì lên nó cũng ngó lơ, hoặc chỉ được vài phút là chạy đi chơi cái khác. Tôi cũng thử tải mấy cái ứng dụng học tiếng Anh cho trẻ con về điện thoại, quảng cáo thì hay lắm, nào là học mà chơi, chơi mà học. Ừ thì cũng có chơi thật, nhưng chơi game trong app thôi, chứ chữ nghĩa thì chả vào đầu được bao nhiêu. Cảm giác lúc đó nó cứ như một nồi lẩu thập cẩm vậy đó, cái gì cũng thử một chút mà không thấy hiệu quả rõ rệt.
Thay đổi cách tiếp cận
Sau một thời gian loay hoay, tôi nhận ra là mình hơi máy móc. Trẻ con nó khác người lớn, chúng nó học tốt nhất qua những gì vui vẻ, tự nhiên. Thế là tôi quyết định dẹp bớt sách vở sang một bên, thay vào đó là tìm cách “nhúng” tiếng Anh vào cuộc sống hàng ngày của con một cách tự nhiên nhất.

Tôi bắt đầu làm những việc này:
- Hát hò nhảy múa: Tìm mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi có giai điệu vui nhộn, có vận động tay chân ấy. Hai bố con cùng nghe, cùng nhảy theo. Chả cần hiểu hết lời đâu, cứ vui là chính. Dần dần nó cũng thuộc được vài từ, vài câu hát.
- Chơi trò chơi: Mấy trò đơn giản như trốn tìm, ú òa, hay chỉ vào đồ vật rồi nói tên bằng tiếng Anh. Ví dụ, lúc chơi với ô tô thì tôi nói “car, red car, big car”. Ban đầu nó không hiểu, nhưng mình cứ lặp đi lặp lại, vừa nói vừa chỉ, dần dần nó cũng hình dung ra.
- Đọc truyện tranh, xem hoạt hình: Tôi chọn mấy cuốn truyện tranh ít chữ nhiều hình, hoặc mấy bộ phim hoạt hình tiếng Anh đơn giản. Vừa xem vừa giải thích sơ sơ cho nó, hoặc chỉ đơn giản là để nó nghe giọng điệu, ngữ âm.
- Sử dụng đồ vật thật: Thay vì chỉ flashcard, tôi tận dụng luôn đồ đạc trong nhà. Lúc ăn cơm thì chỉ vào cái bát “bowl”, cái thìa “spoon”. Lúc đi tắm thì có “water”, “soap”. Cứ thế, mọi thứ xung quanh đều có thể thành bài học.
- Không sợ sai, không áp lực: Cái này quan trọng lắm. Tôi không bắt con phải nói đúng ngay, cũng không kiểm tra kiểu “Nào nói lại từ này xem nào”. Cứ để nó thoải mái, nó thích thì nó nói, sai thì mình nhẹ nhàng sửa sau, hoặc đôi khi cứ lờ đi cho nó tự tin.
Những tín hiệu tích cực đầu tiên
Nhớ có lần, cả nhà đang ăn trái cây, tôi cầm quả chuối lên theo thói quen nói “banana”. Tự nhiên thằng bé nhà tôi nó cũng chỉ vào quả chuối rồi nói lí nhí “na nà”. Ôi trời ơi, lúc đó tôi vui ơi là vui! Cảm giác như bao nhiêu công sức của mình cuối cùng cũng có chút kết quả. Rồi dần dần, nó bắt đầu chủ động nói một vài từ đơn giản khi thấy đồ vật tương ứng, hay ngân nga theo mấy bài hát tiếng Anh mà không cần tôi nhắc.
Tất nhiên là quá trình này không phải ngày một ngày hai mà thành công ngay được. Có lúc con hứng thú, có lúc con chẳng buồn để tâm. Quan trọng là mình phải kiên nhẫn, tìm tòi những cách tiếp cận mới mẻ, phù hợp với tính cách của con. Đến bây giờ thì cu cậu nhà tôi cũng chưa phải là siêu sao gì đâu, nhưng ít nhất là con không còn sợ tiếng Anh nữa, thậm chí còn tỏ ra khá thích thú khi được xem hoạt hình hay nghe nhạc tiếng Anh.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi trong việc đồng hành cùng con học tiếng Anh. Nó không phải là một công thức chuẩn cho tất cả mọi người, nhưng hy vọng có thể mang lại một vài ý tưởng cho các bố mẹ nào cũng đang trên hành trình này. Quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn và tình yêu thương dành cho con cái mình.
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ