Chào bà con, nay mình ngồi lại kể chuyện dạy tiếng Anh cho thằng cu nhóc nhà mình. Nghe cái tựa có vẻ hoành tráng nhưng thực ra, trời ơi, lúc đầu mình rối như tơ vò luôn á.
Mở Màn: Thảm Họa Khi Không Có Kế Hoạch
Hồi thằng bé mới 3 tuổi rưỡi, mình hí hửng mua nguyên một lô flashcard đủ màu sắc về, tưởng cứ giơ lên là con nói vanh vách. Kết quả? Mình giơ card quả táo, gào “Apple! Apple!” cả buổi. Thằng nhóc ngó mình như ngó… khỉ, rồi cười hì hì, chỉ vào cái ảnh kêu “Bíp Bíp!”. Trời ơi, thằng bé cứ tưởng cái hình là cái đồ chơi kêu bíp bíp, chứ Apple nỗi gì! Chán không thể tả. Rồi ép nó ngồi vào bàn đúng giờ, mở sách ra, chưa được 5 phút nó đã lăn ra khóc, vặn vẹo đòi đi chơi. Mình cực kỳ bế tắc, chỉ muốn bỏ cuộc.
Vỡ Lẽ: Học Như Chơi, Đừng Gò Bó
Xong rồi mình nhận ra, sai lầm từ đầu rồi. Con nít nó học bằng mắt, bằng tai, bằng… chơi! Mình bỏ cái thời khóa biểu cứng nhắc đi, bắt đầu ném tiếng Anh vô đời sống hằng ngày, từ từ thôi.

- Thời điểm tắm: Đưa cho con cái ca nhựa, vừa đổ nước vừa hát “Water! Water! Splash splash splash!”. Xà bông thì kêu “Soap! Bubbles!”. Làm vài lần, tự nhiên thằng bé bi bô “Bọt bong bóng!” khi thấy bọt xà phòng, mình sửa lại “Bubbles!”, nó cười rồi bắt chước “Bá bồ!”. Ok, coi như thành công bước đầu!
- Chơi đồ hàng: Trời ạ, cái trò này hiệu nghiệm bất ngờ. Mình giả vờ làm khách, gọi món “Banana, please!” (chỉ vô trái chuối). Thằng bé đưa chuối đồ chơi, mình kêu “Thank you! Yummy yummy!”. Rồi đổi vai, thằng nhóc làm bồi bàn, tự dưng nó cũng lên giọng “Hello! Năn năn?” (nó chưa nói được banana). Cứ thế, từ vựng đồ ăn vô đầu lúc nào không hay.
- Nhạc là vũ khí: Bỏ hết mấy bài học khô khan, bật mấy bài nhạc thiếu nhi tiếng Anh vui nhộn lên. Lúc đầu nó chỉ lắc lư, nhảy nhảy tưng tưng. Nhưng mình nhảy cùng, hát theo cực kỳ nhiệt tình. Đến giờ, bài “Wheels on the Bus” vang lên là nó hét “Vòng vòng vòng!” (Round and round) và làm động tác xoay tay ầm ầm.
Kinh Nghiệm Xương Máu
Sau gần 1 năm vật lộn, đây là mấy điều mình đúc kết bằng nước mắt (và cả… tiếng cười):
- Đừng sợ sai: Con nói “bít bít” thay vì “bus”? Kệ đi! Khen ngay “Good job!”, sau đó mình nói lại từ đúng một cách tự nhiên “Yes, bus!”. Đừng sửa lỗi trực tiếp làm nó sợ.
- Tạo môi trường, đừng ép buộc: Thay vì bảo “Học từ này đi!”, mình bật nhạc, đọc truyện tranh tiếng Anh vui vẻ trước giờ ngủ, chỉ đồ vật xung quanh bằng tiếng Anh đơn giản. Nó tiếp xúc tự nhiên hơn nhiều.
- Kiên trì nhưng không kỳ vọng quá: Có ngày nó hợp tác, học được cả đống. Có ngày nó chỉ muốn chơi và khóc lóc. Mình học cách… thả lỏng. Ngày hôm nay không học được, ngày mai quay lại. Quan trọng là con không sợ tiếng Anh.
- Dụng cụ học đơn giản là nhất: Đồ chơi sẵn có trong nhà (ly, chén, búp bê, ô tô), đồ ăn thức uống hằng ngày, bài hát miễn phí trên mạng… chính là giáo án tốt nhất. Flashcard đắt tiền vứt xó.
Giờ thì sao? Thằng cu 4 tuổi rưỡi nhà mình chả phải thiên tài gì đâu, nhưng nó hiểu được kha khá lệnh đơn giản (“Give me the ball, please!”, “Sit down!”, “Let’s eat!”).
Nó bập bẹ được từ chỉ đồ vật, màu sắc quen thuộc (“car”, “red”, “milk”).
Quan trọng nhất là mỗi lần mình nói “English time!”, nó reo lên “Ok!” chứ không chạy trốn như ngày xưa. Nhìn con hào hứng, mình cũng thấy vui lây, cực kỳ đáng!
Thế đấy bà con, dạy con tại nhà không cần cao siêu, không cần giáo án hoành tráng. Cứ kiên nhẫn, biến nó thành trò chơi, mẹ con cùng tham gia vui vẻ là được. Có thất bại, có cáu kỉnh, nhưng cuối cùng cũng có kết quả. Chúc mọi người kiên nhẫn như mình nhé! Ra là như vậy…
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ