Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi vừa trải qua với thằng cu nhà tôi, liên quan đến cái gọi là “tiếng Anh lớp 7”. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mà thực sự là cả một quá trình đấy các bác ạ.
Bắt đầu từ đâu?
Chuyện là thằng con tôi năm nay lên lớp 7. Hồi lớp 6 thì tiếng Anh của nó cũng tàm tạm, gọi là đủ dùng trong phạm vi sách giáo khoa. Nhưng lên lớp 7, tôi bắt đầu thấy có vấn đề. Lượng từ vựng nhiều hơn hẳn, ngữ pháp thì bắt đầu lằng nhằng mấy cái thì quá khứ, hiện tại hoàn thành gì đó, nó cứ loạn hết cả lên. Nó bắt đầu kêu ca là khó, rồi chán.
Thế là tôi nghĩ, không ổn rồi, mình phải vào cuộc thôi. Đầu tiên, tôi lôi sách giáo khoa của nó ra xem. Ôi trời, đúng là khác hẳn ngày xưa mình học. Sách thì đẹp hơn, hình ảnh nhiều hơn, nhưng mà kiến thức thì cũng nặng phết. Tôi thử ngồi làm mấy bài tập cùng nó, có mấy chỗ ngữ pháp mình cũng phải ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra.

Quá trình vật lộn
Sau khi xem xét tình hình, tôi quyết định phải có kế hoạch cụ thể. Đầu tiên là từ vựng. Tôi bắt nó mỗi ngày học 5-10 từ mới. Cách học là viết ra giấy nhớ, một mặt từ tiếng Anh, một mặt nghĩa tiếng Việt, rồi dán khắp nhà. Đi đâu cũng nhìn thấy, dần dần nó cũng ngấm. Có hôm nó còn tự chế ra mấy câu chuyện hài hước có chứa từ mới để dễ nhớ hơn, tôi thấy cũng hay.
Tiếp theo là ngữ pháp. Cái này mới thực sự là đau đầu. Tôi phải tìm lại mấy cuốn sách ngữ pháp cũ của mình, rồi lên mạng xem thêm mấy bài giảng cho dễ hiểu. Tôi cố gắng giải thích cho nó theo kiểu đơn giản nhất, lấy ví dụ thực tế. Ví dụ, khi học về thì quá khứ đơn, tôi kể lại chuyện hôm qua hai bố con đi đá bóng như thế nào. Cứ thế, mỗi ngày một chút.
- Nghe: Tôi cho nó nghe thêm các bài hội thoại tiếng Anh đơn giản, mấy bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh. Ban đầu nó cũng không hiểu gì mấy, nhưng nghe nhiều thành quen tai. Tôi cũng hay bật mấy kênh hoạt hình tiếng Anh có phụ đề cho nó xem.
- Nói: Cái này khó nhất. Nó ngại nói, sợ sai. Tôi phải động viên nhiều lắm. Tôi tạo ra mấy tình huống giao tiếp đơn giản trong nhà, ví dụ như hỏi đường, mua đồ. Hai bố con cứ “yes no” loạn xạ, nhưng mà vui. Quan trọng là nó dám mở miệng ra nói.
- Đọc: Ngoài sách giáo khoa, tôi tìm thêm mấy truyện tranh tiếng Anh đơn giản cho nó đọc. Mục tiêu không phải là hiểu hết, mà là làm quen với mặt chữ và cách diễn đạt.
- Viết: Tôi khuyến khích nó viết nhật ký bằng tiếng Anh, vài câu đơn giản mỗi ngày cũng được. Hoặc là viết thư cho ông bà bằng tiếng Anh, rồi tôi sửa lỗi cho.
Có những lúc cũng nản lắm các bác ạ. Thằng bé thì lúc hứng lúc không, mình thì công việc cũng bận. Nhiều hôm về nhà mệt rũ người ra rồi mà vẫn phải ngồi kèm nó học. Có lúc hai bố con còn cãi nhau vì bài khó quá, nó không chịu học. Nhưng rồi nghĩ lại, mình không kiên trì thì ai giúp nó đây. Thế là lại hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục.
Kết quả ban đầu
Sau khoảng vài tháng kiên trì, tôi bắt đầu thấy có sự thay đổi. Điểm số trên lớp của nó cải thiện hơn. Quan trọng hơn là nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa. Nó bắt đầu chủ động hỏi tôi những từ mới nó gặp, hay là khoe mấy câu tiếng Anh nó mới học được. Thỉnh thoảng nó còn tự tin nói chuyện với mấy bạn nước ngoài trong game nữa cơ.
Tất nhiên, đây mới chỉ là bước đầu. Hành trình học tiếng Anh còn dài lắm. Nhưng mà nhìn thấy sự tiến bộ của con, tôi thấy những cố gắng của mình cũng đáng giá. Cái chính là mình đã tìm ra được cách tiếp cận phù hợp với con, và quan trọng hơn là đồng hành cùng con. Chứ cứ phó mặc cho nhà trường hay các lớp học thêm không thôi thì cũng khó lắm.
Đấy, câu chuyện “tiếng Anh lớp 7” nhà tôi là thế. Chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế, hy vọng có ích cho bác nào đang có con ở độ tuổi này. Quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn và tình yêu thương của bố mẹ thôi ạ.
Đặt lớp học thử miễn phí
Học tiếng Anh 1 kèm 1 với giáo viên nước ngoài
Sau khi tham gia học thử, bạn có cơ hội nhận được bộ quà tặng miễn phí:
✅ Báo cáo đánh giá trình độ tiếng Anh
✅ 24 buổi học phát âm
✅ 30 phim hoạt hình song ngữ
✅ Bộ thẻ học động từ